XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em


Phan_2

Không chỉ một lần, không chỉ một lần cô cảm thấy thù hận trong mắt anh, không dày đặc, lại đi lặp lại xung quang cô, làm thế nào cũng không mất đi. Không phải là không từng nghi ngờ, có lẽ bởi vì chuyện cha cô làm, cô tốn rất nhiều thời gian đi tìm hiểu, kết luận là hai gia đình hai người hoàn toàn không có giao tiếp, chứ đừng nói đến ân oán hai gia đình.

Cha An Diệc Thành chết sớm, mẹ của anh nuôi anh lớn lên, tình trạng gia đình đơn giản như vậy, ngay cả muốn nghĩ phức tạp, hình như cũng không thể có phức tạp. Như vậy, Trình Vũ Phỉ càng thêm không hiểu, ánh mắt thù hận kia là vì sao. Không nghĩ ra, vì vậy không suy nghĩ thêm nữa.

Cô ngừng suy nghĩ, liếc mắt nhìn cây kim chỉ tốc độ, anh chạy tốc độ rất nhanh rồi, làm cho dạ dày cô lại co bóp mạnh. Cô hơi nhếch môi, không có ý định nhắc nhở anh, cô không quên chuyện lần trước nhắc nhở anh chạy chậm lại một chút, anh không những không chạy chậm lại mà còn tăng tốc độ, ngược lại nhanh hơn, thậm chí bởi vì cô nhắc nhở, anh quay mặt lại nhìn cô, một chiếc xe từ phía đối diện lái tới, anh quay đầu nhìn lại phía sau cũng không nhìn nó, cô bị sợ đến sắc mặt trắng bệch còn anh thì vẫn rất tự nhiên.

Thật ra thì cô không ngờ tới sẽ gặp anh ở nhà hàng, Hạ Tư Tư đạt được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc, đối với giới truyền thông công khai bày tỏ hiện tại sự nghiệp của cô ấy thuận lợi, chỉ hy vọng tình cảm cũng như sự nghiệp thuận bườm xuôi gió, khi đó kí giả hỏi cô ấy, có ăn mừng cũng người yêu mình hay không, Hạ Tư Tư chỉ cười không nói.

Khi đó An Diệc Thành còn chưa về nước, Trình Vũ Phỉ còn tưởng rằng anh sẽ ở nước ngoài với Hạ Tư Tư, không nghĩ tới chuyện hai người lại nhanh chóng trở về như vậy, ngay cả truyền thông cũng chưa từng đoán được.

Trình Vũ Phỉ nghĩ đến thời cấp ba, mọi người đã công khai chấp nhận Hạ Tư Tư và An Diệc Thành là một đôi, cũng cho hai người là một đôi do trời đất tạo nên, Hạ Tư Tư xinh đẹp nổi tiếng toàn trường, An Diệc Thành thì thành tích học tập xuất sắc nhất trường mọi người đều biết, hai người này cho dù đứng chung một chỗ, cũng là cảnh đẹp ý vui. Nhiều năm trước là một đôi, đi tới bây giờ vẫn là một đôi, như vậy mới phù hợp với sắc màu cổ tích.

Cô nghĩ tới những thứ này khóe miệng nâng lên hơi giễu cợt. Cô khó chịu, lại không chịu thừa nhận, nhất định phải nén trong lòng mới bằng lòng bỏ qua. Người đàn ông này là người mà cô đã từng thương nhớ, là cô ngày đêm tưởng tượng có thể cùng chung bước với người đàn ông này, thậm chí cô đã từng tưởng tượng sẽ sinh con dưỡng cái vì anh, trong lòng cô anh là người thiếu niên không nhiễm tạp chất. . . . . . Nhưng bây giờ thì sao, người đàn ông trên cao này, là thế nào đối với cô? Đem mình nuôi giống như người tình, thậm chí anh còn có một người bạn gái, việc làm của anh với đại đa số đàn ông có tiền trên thế giới này đều giống nhau, cũng không có gì sai, cũng không tới lượt người khác chỉ trích, nhưng cô khó chịu, người thiếu niên áo trắng trong lòng cô, biến thành bộ dạng mà chính cô không chấp nhận được.

Lái xe rất lâu, rốt cuộc cũng tới biệt thự tư nhân. Mỗi lần xe của anh đi về hướng này thì cô đều không nhịn được nghĩ đến biệt thự này không phải nhà của anh, có lẽ chỉ là một trong những khu nhà cao cấp bên ngoài, có phải từng khu nhà cao cấp này đều có một người phụ nữ hay không? Cô tự nghĩ mình rất đê tiện, giống như không bảo vệ tự ái sứt mẻ rách nát buồn cười của chính mình hoặc thứ khác, dù sao đều hèn mọn như thế, vì vậy không giãy giụa khổ sở nữa.

Nhà chính thức của anh, truyền thông từng nói tới, mặc dù ngày thứ hai công khai nói xin lỗi không nên ảnh hưởng sinh hoạt cá nhân của anh, mà nguyên nhân bị nói đến là Hạ Tư Tư từng vào lúc sáng sớm lái xe rời khỏi đó, vì vậy quan hệ của hai người, không cần nói cũng biết.

Rốt cuộc xe cũng dừng lại, Trình Vũ Phỉ mở cửa xe liền nhanh chóng đi xuống, đứng ở một bên, lại không nhịn được phun ra. Dạ dày cô vô cùng khó chịu, nhưng ngực, so với dạ dày càng khó chịu hơn.

Cô không muốn chấp nhận thiếu niên mặc áo trắng lại biến thành bộ dạng hôm nay, cũng không muốn chấp nhận mình có một ngày cũng trở thành loại phụ nữ mình đã từng khinh bỉ nhất .

Trình Vũ Phỉ rốt cuộc khống chế nôn mửa, xoay người lại thì An Diệc Thành đã rời đi. Cô đứng tại chỗ thở dốc một lúc lâu, khóe miệng nâng lên cười như không cười, anh lạnh nhạt đối với mình như vậy, lại cứ để cho cô trở thành người phụ nữ của anh, cô không biết nên hình dung là người đàn ông này yêu thích cô hay là nên cảm thán sở thích đặc biệt của anh.

Lúc cô đi vào biệt thự nhỏ này thì người giúp việc đang bưng thức ăn lên, xem ra là biết anh hôm nay sẽ tới, mới chuẩn bị xong tất cả nhanh như vậy. Cô đã từng chú ý, ở đây bình thường trừ người làm thêm giờ, hình như chỉ có một người giúp việc ở lại chỗ này, khi nào anh trở về thì có thêm một dì nấu cơm.

Anh rõ ràng đã ăn cơm rồi, nhưng lúc này lại còn ngồi ở bên bàn cơm. Trình Vũ Phỉ suy nghĩ một chút, đi tới, ngồi vào đối diện với anh, kim chủ muốn ăn cơm, cô cũng nên cùng ăn mới đúng. Cô tự dưng nghĩ như vậy, lần lượt ghê tởm mình, giống như được một loại khoái cảm muốn tự làm khổ mình.

Lúc An Diệc Thành ăn cơm, không thích nói chuyện, cũng không nhìn cô. Trình Vũ Phỉ thấy anh hoàn toàn không có dự định để ý chính mình, hỏi thăm dì giúp việc có nấu cháo không, dì cũng ở đây một thời gian, biết được cô cũng được coi như bà chủ ở nơi này, lập tức gật đầu, đi phòng bếp vì cô bưng cháo ra ngoài.

Trình Vũ Phỉ nhìn cháo còn bốc hơi nóng, lúc này mới dùng cái muỗng khuấy lên, từng miếng từng miếng uống. Lúc nãy dạ dày bị ói đã trống không, sau khi có cháo vào, có chút ấm áp, chính cô cũng không cảm thấy khó chịu nữa.

Cô ăn rất chậm, ăn được một nửa thì người đàn ông ngồi đối diện cũng đã lên lầu, Trình Vũ Phỉ cũng thả lỏng căng thẳng xuống. Cô không thích ở cùng anh, nhất là mặt đối mặt như vậy. Cô thà rằng anh vẫn sống trong ký ức của cô, cũng không cần anh dùng cách này xuất hiện trong cuộc sống của cô, mà hình tượng của anh cũng sụp xuống như vậy.

Dù có ăn chậm nữa, vẫn phải tới lúc ăn xong, cô cố ý kéo dài thời gian ăn cơm, hơn nữa sau đó còn ngồi một lát, lúc này mới đi tới lầu hai. Xung quanh biệt thự nhỏ này rất xinh đẹp và tĩnh mịch, phong cảnh tươi đẹp, không gian lớn nhỏ cũng phù hợp với sở thích của cô, không đến nỗi lớn để người ta cảm thấy trống trải, chỉ làm cho người ta cảm thấy ấm áp, vốn là phù hợp sở thích của cô, nhưng trong lòng cô không thể có ấn tượng tốt lên được.

Khi cô vào phòng thì vừa đúng lúc An Diệc Thành từ trong phòng tắm đi ra, đối mặt với cô thì có vẻ mặt khác. Cô và anh cùng nhìn nhau không khoảng khắc ngắn ngủi, cô nghĩ anh khi đối mặt với Hạ Tư Tư có vẻ mặt như thế hay không? Chắc không phải, chính cô cũng có thể tự trả lời cho mình.

Thân hình của anh không tệ, không có vận động viên nam nào bắp thịt rắn chắc như vậy, mặc dù gầy, nhưng dưới quần áo tuyệt đối có thân hình, người cao thon, hiện tại cho dù tóc nhỏ nước, cũng không có bất kỳ cảm giác nhếch nhác, ngược lại còn làm cho gương mặt tinh xảo càng rõ ràng hơn. Người đàn ông như anh, coi như trừ tiền bạc ra, cũng sẽ có một đống lớn phụ nữ nhào đến, huống chi hôm nay anh còn có tài sản to lớn, một người đàn ông như thế muốn phụ nữ nào không được, vì sao hết lần này đến lần khác lại chọn trúng mình?

Trình Vũ Phỉ rất nhanh dời tầm mắt của mình đi, bước đến phòng tắm. Cô đã hai mươi sáu tuổi, không phải mười sáu tuổi còn có thể tưởng tượng người đàn ông này có phải cũng sẽ yêu mình hay không, cô vô cùng hiểu bản chất của tình yêu nam nữ, anh mang cô tới đây chỉ có một mục đích duy nhất.

Mặc dù là suy đoán không tốt, nhưng trên thực tế thì chuyện đúng như vậy mà, con người phải biết địa vị của mình, mới không bị thương.

Sau khi Trình Vũ Phỉ từ trong phòng tắm đi ra, phát hiện anh chỉ mặc áo choàng tắm đứng trên ban công hút thuốc. Mùa đông An Xuyên, không khí luôn ẩm ướt và lạnh, rét lạnh vào trong xương cốt, làm thế nào cũng không thoát khỏi tâm hồn lạnh lẽo được. Cô nhìn chằm chằm bóng lưng đó, trong lòng từ từ cảm thấy chua xót, coi như cô cho rằng bây giờ anh không còn là người thiếu nên áo trắng trong lòng cô nữa, nhưng cô không lừa được mình, khi cô nhìn bóng lưng đó, vẫn có thể làm cho nhịp tim của cô rồi loạn như cũ.

Giống như phảng phất ngày đó cô đi theo phía sau người thiếu niên đó, không biết vì sao lại đi theo anh, nhưng không kềm chế được muốn nhìn anh, cho dù chỉ là một bóng lưng, nhưng vẫn là không kềm chế được nhìn. Cô ngu ngốc cỡ nào, còn có thể là lúc đang đi học, cố ý đem theo một chiếc gương nhỏ, soi gương thành một đường cong, đúng lúc có thể nhìn thấy anh ngồi một góc phía sau, từ gương quan sát động tác của anh, coi như chỉ có như vậy, tim cô cũng có thể đập rộn lên.

Cô hung ác bấm mình một cái, Trình Vũ Phỉ, cô thật là không có thuốc nào cứu được.

Giống như cảm thấy ánh mắt của cô, An Diệc Thành từ từ xoay người, tầm mắt rơi trên mặt cô. Anh khẽ ném tàn thuốc, trực tiếp đi về phía cô, tới trước mặt cô thì đứng lại, sử dụng bàn tay anh vừa rồi còn cầm điếu thuốc tới mặt cô. Tay anh hoạt động ở trên mặt cô, làm cho cô tự dưng cảm thấy nhột, giờ phút này cô nhìn không được cảm xúc trong mắt anh, cũng không hiểu vì sao ánh mắt anh khi nhìn cô có sự hận thù.

Rốt cuộc anh cũng rút tay về, cúi đầu, hôn trên bờ môi của cô. Trong miệng anh còn mang theo mùi thuốc lá như có như không, giống như kỳ tích không làm cho cô chán ghét, cô không có phối hợp, cũng không có phản kháng. Anh hôn cô một lát, đột nhiên đẩy cô đến trên tường, giở trò muốn cởi áo ngủ của cô.

Trong phòng vừa đủ ấm, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được lạnh lẽo tay anh mang tới, giống như hành vi của anh chỉ là muốn lấy đi nhiệt độ của cô.

Một lúc lâu, anh mới nửa ôm nửa kéo cô đến bên giường, cô nằm trên giường lớn, ngay sau đó, anh lập tức trực tiếp đè lên.

Môi của anh dọc theo từ mặt của cô đi xuống phía dưới, tay cũng tới gần nơi riêng tư của cô. Đúng lúc này, điện thoại Trình Vũ Phỉ vang lên, theo bản năng cô cứng lại một chút,

tròng mắt An Diệc Thành ngưng tụ, đột nhiên cười, dựa vào tay dài của mình với tay cầm lấy điện thoại, để bên tai của cô, mà môi anh dán bên tai khác của cô, "Cô nhận đi. . . . . ." âm thanh thế nhưng trong đó mang theo mê hoặc vô hạn.

Trình Vũ Phỉ muốn đẩy anh ra, nhưng đẩy không được, chỉ có thể nhìn anh chằm chằm, nhưng anh chẳng những không có ý định rời đi cô, mà còn nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, ánh mắt dường như còn cố ý khiêu khích : có dám nhận hay không?

Trình Vũ Phỉ cắn môi, An Diệc Thành cũng ngay sau đó nhấn phím call kết nối.

Chương 4

 

"Chị, hôm nay công việc rất nhiều sao?" tiếng nói của Trình Gia Đống từ trong điện thoại truyền đến, "Hôm nay chị có về nhà hay không?"

Trình Vũ Phỉ không thể khống chế được nhíu chặt chân mày, người đàn ông trên người cô không có một chút tính tự giác, hoàn toàn không có ý định rời đi, ngược lại còn nhìn chằm chằm mặt cô, hình như bởi vì lúc này phản ứng của cô cứng đờ nên làm cho anh cảm thấy thú vị, tỉ mỉ thưởng thức cảm xúc trên mặt cô. Trình Vũ Phỉ trừng mắt liếc anh một cái, muốn cướp điện thoại trong tay anh, nhưng An Diệc Thành không chịu buông tay, cô đành phải thôi, nhưng sợ Trình Gia Đống nghe được cái gì, chỉ đành mượn tay An Diệc Thành cầm điện thoại trả lời, "Ừ, hai ngày nay có bận một chút."

"Vậy bây giờ chị còn ở công ty sao?"Trong giọng nói của Trình Gia Đống có sự lo lắng, trời đã tối rồi, lúc này mà chị còn ở công ty, lúc nào cũng cảm thấy không yên tâm.

Trình Vũ Phỉ cũng gật đầu nhanh theo bản năng nói"Ừ", An Diệc Thành quay đầu đi, dựa vào bên bả vai còn lại không có điện thoại, tự dưng phát ra một tiếng cười, giống như đang cười nhạo cô nói xạo, làm cho cô thu hồi lại lời đang muốn nói, mà An Diệc Thành phà hơi bên tai cô, làm cho cô cảm thấy ngứa ngáy.

Cứ như vậy kéo dài một lát, Trình Gia Đống cẩn thận mở miệng, "Chị, khi nào thì mới hết giờ làm?"

Trình Vũ Phỉ không muốn thân thể của mình bị An Diệc Thành kiểm soát, hơn nữa lúc này cô còn đang nói chuyện với em trai mình, cô muốn che giấu những hành động làm ảnh hưởng mình của An Diệc Thành, vì vậy tập trung tinh thần vào cuộc nói chuyện với em trai, "Chị không có ở công ty, bây giờ đang ở chỗ Giai Nhu, sao vậy?"

Cô vừa mới dứt lời, bên tai lại truyền tới tiếng cười của An Diệc Thành, cô không muốn để ý tới anh, Trình Gia Đống biết tình bạn của cô và Tiết Giai Nhu, cô nói như vậy Trình Gia Đống cũng không nghi ngờ gì, cô sợ Trình Gia Đống sẽ phát hiện ra chuyện gì, cô không muốn em trai mình biết cô là một người phụ nữ như vậy.

"Như thế à, không có gì, chị ở lại với chị Giai Nhu đi, chào chị ấy giúp em."

Trình Vũ Phỉ đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, cửa ải này coi như đã qua, chỉ là cô đột nhiên phát hiện ra chuyện gì, "Gia Đống, bây giờ em đang ở đâu vậy?"

Trình Gia Đống chần chờ một chút, "Hôm nay từ trường chạy về, phát hiện chị chưa về nhà, nghĩ chắc là chị làm thêm giờ, muốn đi đón chị!"

Cơ thể Trình Vũ Phỉ cứng đờ, cũng may lúc nãy không nói mình đang làm thêm giờ, nguy hiểm thật, "Chờ một lát, lập tức chị sẽ về." Nói ra câu này thì, cô nhìn An Diệc Thành một cái, ý bảo anh nên buông cô ra.

"Không cần, chị ở chỗ chị Gia Nhu là được rồi, sáng sớm ngày mai em còn có lớp, trở về trường rất sớm. Chị không cần phải lo lắng cho em...em đã trưởng thành rồi." Trình Gia Đống suy nghĩ một chút, "Chị tâm sự với chị Giai Nhu nhiều một chút."

Xem ra Trình Gia Đống cũng biết chuyện Tiết Giai Nhu và Từ Triêu Luân, cũng đúng, báo chí sao lại bỏ qua tin tức lớn này chứ, mỗi ngày đều lên trang đầu, ly hôn kết hôn cũng là sự kiện lớn.

Trình Vũ Phỉ lúc này mới không nói gì nữa, cũng đúng lúc này thì An Diệc Thành nhấn nút tắt, hơn nữa anh còn dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn tai cô, những lời trong điện thoại, đương nhiên anh cũng nghe thấy được, nếu nói chuyện xong rồi, thì nên tiếp tục chuyện đang làm nhưng bị quấy rầy thôi. Cô run rẩy nhẹ nhàng, muốn trốn khỏi anh đang cắn tai mình, nhưng không được. Giữa người tình mới có hành động thân mật như thế này, nhưng cô lại không cảm thấy thân mật, thậm chí có cảm giác bài xích, tại sao anh có thể làm hành động thân mật như vậy với mình?

An Diệc Thành cầm điện thoại ném ra xa, bắt đầu hôn mặt cô, Trình Vũ Phỉ trong lòng khó chịu, vì vậy không phối hợp, hình như anh hơi bất mãn, " biểu hiện bất mãn của mình trong trường hợp này là ngu ngốc nhất."

Anh dùng hành động thực tế để chứng minh lời nói của mình, cô không phản ứng, anh có thể ép cô có phản ứng với mình.

Khi Trình Vũ Phỉ tỉnh lại, An Diệc Thành đã rời đi, toàn thân không hết cô bủn rủn, nghĩ đến câu nói sau cùng của An Diệc Thành, không thể không cười khổ một tiếng, loại đàn ông này chỉ thích hợp để mơ ước, bởi vì ở trong mơ mới có sự hoàn mỹ, một khi đặt vào thực tế, tóm lại có nhiều hoặc ít chuyện không như ý, chẳng qua điều làm cô càng cảm thấy buồn là, cho dù An Diệc Thành làm những chuyện mà cô hận, nhưng từ đáy lòng cô vẫn không ghét anh.

Cô kéo cơ thể mềm nhũn của bò dậy mặc quần áo, sau khi chỉnh đốn mình xong, lúc này mới gọi điện cho Trình Gia Đống. Tối hôm qua hoàn cảnh không thích hợp, cũng không nói thêm được gì với Trình Gia Đống.

Trình Gia Đống nghe điện thoại rất nhanh, "Chị, có chuyện gì vậy?"

"Bây giờ em trở về trường sao?"

"Đã lên xe buýt."

Nghe lời nói của em trai, Trình Vũ Phỉ cảm thấy được an ủi một phần. Em trai của cô cũng không giống những đứa con nhà giàu trên TV diễn, sau khi gia đình gặp biến cố tính khí còn cáu kỉnh, bất mãn với chuyện này, khó chịu với chuyện kia. Trình Gia Đống khi còn nhỏ cũng dưới sự yêu thương của ba mẹ lớn lên, cũng được coi là ngàn vạn cưng chiều lớn lên, nhưng sau khi gia đình gặp chuyện không may, càng ngày Trình Gia Đống càng hiểu chuyện, không muốn tạo cho cô thêm gánh nặng.

Trình Vũ Phỉ trong lòng rất rõ, em trai mình cũng không phải là một đứa bé rất hiểu chuyện gia đình, trong mắt mọi người đã từng làm ra chuyện hơi "Gấu", ỷ vào cha mẹ chiều chuộng cũng làm một ít chuyện làm người khác tức giận. Nhưng kể từ sau khi được Trình Vũ Phỉ chăm sóc, cậu bắt đầu nghe lời và hiểu chuyện rất nhiều, Trình Gia Đống nhìn thấy chị mình cực khổ cỡ nào, lúc mới xảy ra biến cố, hai người hai bàn tay trắng, còn phải trơ mắt đứng nhìn nhà mình bị bán đấu giá, khi đó Trình Vũ Phỉ cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, cũng chưa tốt nghiệp đại học, Trình Gia Đống chỉ có mười bốn tuổi, năm đó hai người biết rõ, mình không còn nhà.

"Ngày hôm qua trở về có chuyện gì không?" Trình Vũ Phỉ đối với người em trai này chú ý càng ngày càng nhiều, không phải bởi vì quan hệ máu mủ, cũng bởi vì nhiều năm như vậy, em trai làm cô có thêm dũng khí, thời điểm mà cô mệt mỏi nhất, cũng cắn răng kiên cường.

"Không có chuyện gì, đột nhiên nhớ chị, trở về nhìn chị một chút, đâu biết lại không may mắn như vậy." Trình Gia Đống cười cười, "Chủ nhật chị phải mua những thứ em thích ăn, em phải bù lại ngày hôm qua không được ăn."

Trình Vũ Phỉ cười đồng ý, còn khuyên mấy câu, "Ở trường học tập tốt, đừng suy nghĩ chuyện khác, chuyện đó giải quyết xong rồi, em cũng không cần phải có bất kỳ gánh nặng gì."

Trình Gia Đống nghe chị càu nhàu cũng không cảm thấy khó chịu, vẫn gật đầu nói đúng.

Trình Vũ Phỉ cúp điện thoại của em trai, suy nghĩ một lát, gọi cho Tiết Giai Nhu.Tiết Giai Nhu vừa bắt máy đã oán thán với Trình vũ Phỉ đã tìm được Nhân Nhân, hiện tại đang nổi giận với bé. Tiết Giai Nhu không ngừng cảm thán, trẻ em bây giờ thật khó dạy bảo, cũng không biết trong đầu chứa những gì.

Tiết Giai Nhu còn có thể nói như vậy, vậy thì nói lên không có chuyện gì, Trình Vũ Phỉ đang lo lắng thì thở phào.

Sau khi nói chuyện với bạn tốt xong thì cúp máy, Trình Vũ Phỉ nhanh chóng rửa mặt, cô còn phải đi làm, hơn nữa cô cũng không muốn đi trễ. Lúc xuống lầu, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô ăn bữa sáng một mình, hơi tò mò nghĩ, không biết người giúp việc đối đãi mình với thân phận gì.

Có phải là người tình không? Hay là bọn họ đã quen với mấy chuyện này, hoàn toàn không tồn tại lòng hiếu kỳ.

Ăn đầy bụng, cô đi ra ngoài, vốn muốn tới trạm xe buýt, dù khoảng cách có hơi xa. Không ngờ đến An Diệc Thành đang ngồi ở ghế tài xế chờ cô, cô định xem như không nhìn thấy, nhưng lướt qua lại thay đổi. Cô vốn đang ghét bỏ hành động của mình, việc gì phải tỏ ra cao quý đi khinh thường hành động của mình, giống như chỉ muốn ngoài thân thể thì hoàn toàn không quan hệ với An Diệc Thành, nhưng tất cả đều là lừa mình dối người.

Cuối cùng cô vẫn lựa chọn lên xe.Diendanlequydon

Sau khi ngồi lên xe, cô tựa lưng vào ghế, không gian ngột ngạt làm cho cô buồn buồn. Nếu như cô không phải là một người chị vô dụng, Trình Gia Đống cũng sẽ không vì nghe lời người khác lừa mà đi bán thuốc giả. Những năm này, Trình Gia Đống nhìn cô cực khổ làm việc, nuôi cậu lớn lên, nuôi đi cậu học từ cấp hai cho đến đại học, mặc dù cậu không nói, nhưng trong lòng đều nhớ, thậm chí khi có thời gian sẽ đi kiếm việc làm thêm, không cần Trình Vũ Phỉ phải cung cấp phí sinh hoạt.

Nhìn hành động của em trai, Trình Vũ Phỉ không phải là không cảm thấy chua xót.

Mấy tháng trước, lúc Trình Gia Đống tìm việc làm thêm, gặp phải một người nói hắn ta kiếm được rất nhiều tiền, thấy có duyên với Trình Gia Đống, vì vậy bí mật nói cho Trình Gia Đống cách kiếm tiền, lúc ấy Trình Gia Đống thấy động lòng trước lời nói của hắn ta, lập tức gia nhập vào. Nhưng Trình Gia Đống mới làm được ba ngày, nhóm người đó lại bị cảnh sát bắt, thì ra cảnh sát đã theo dõi nhóm này từ lâu, nhóm người này chuyên đi bán thuốc giả lừa gạt người lớn tuổi, số người bị lừa đã lên tới mấy ngàn người.

Vụ án này cũng không được gọi là lớn, Trình Gia Đống cũng được xem là người không biết chuyện. Đầu tiên là sở cảnh sát nói với Trình Vũ Phỉ không cần phải lo lắng, em trai của cô không có chuyện gì. Lúc này Trình Vũ Phỉ mới an tâm, Trình Gia Đống mới mười chín tuổi, cuộc sống không thể có bất kỳ vết dơ nào.

Nhưng lần sau khi Trình Vũ Phỉ đến cảnh sát thì lời nói của cảnh sát lại thay đổi, cấp trên truyền lời xuống, phải nghiêm túc xử lý vụ án này, bởi vì chuyện này xảy ra ở nhiều nơi, cho nên muốn đem chuyện này xử lí nghiêm túc. Lúc này Trình Vũ Phỉ mới căng thẳng, nhưng vẫn không thể gặp được Trình Gia Đống, không biết hoàn cảnh của cậu ở bên trong như thế nào.

Trình Vũ Phỉ không còn cách nào khác, chỉ đành phải tìm Tiết Giai Nhu, hi vọng Từ Triệu Luân có thể ra mặt nói một chút. Nhưng cô đợi mấy ngày, cũng không có bất kỳ tin tức nào của Tiết Giai Nhu truyền đến, cô sốt ruột, nhưng lại không muốn làm khó bạn tốt của mình.

Có một ngày khi cô từ trong sở cảnh sát đi ra thì có một chiếc xe dừng lại bên cạnh mình, người chủ xe mở cửa sổ, lấy mắt kính to đang đeo xuống, người đàn ông trong xe nói "Muốn cứu em trai sao?"

Một lúc lâu, Trình Vũ Phỉ cũng không thể thừa nhận, khi An Diệc Thành lấy mắt kính xuống thì cô cho rằng trước mắt mình là ảo giác, giống như giấc mơ khi cô mười mấy tuổi, hoàng tử từ trên trời bay xuống, chỉ vì cứu mình.

Ý tưởng rất buồn cười, nhưng cô lại nhớ rất rõ.

Chương 5

 

Trình Vũ Phỉ về đến nơi thì bận rộn công việc, lúc rảnh rỗi thì nghe đồng nghiệp trêu chọc nhau, "Thức dậy sớm hơn gà, làm còn nhiều hơn bò, lương thì chỉ đủ mua cải trắng", lời này hơi cường điệu, nhưng vẫn có điểm đúng, ừ, tiền lương thấp. Trình Vũ Phỉ nghe lời nói này, ngược lại có cảm giác đúng, giống như cô, tiền mướn phòng chuẩn bị tăng lên, bây giờ thức ăn cũng lên giá, tiền lương một tháng trừ ra tiền phòng tiền điện tiền nước, tiền lương còn lại không được bao nhiêu.

Ngược lại với cảm giác chân thật này còn bởi vì cảm giác không chân thực đối với An Diệc Thành, cô biết rõ mình và An Diệc Thành dính líu với nhau là sự thật, hoặc nói là đang xảy ra, cũng không thấy người đàn ông đó, trong tiềm thức của cô có một loại cảm giác, có lẽ chuyện xảy ra liên quan đến An Diệc Thành, toàn bộ đều là ảo giác của cô.

Lí trí của cô không chấp nhận"Ảo giác" này, nhưng trong lòng, trái ngược với lí trí.

Sau này cô từng tìm hiểu về An Diệc Thành, làm sao anh có thể biết được em trai cô đang ở cục cảnh sát. An Diệc Thành nói là, đúng lúc anh có chuyện ở cục cảnh sát, vì vậy nhìn thấy, biết chuyện của cô, nhưng anh cố tình không muốn giúp đỡ không công, muốn anh ra tay giúp đỡ thì anh phải có lợi, mà hình như trên người cô lúc đó không có thứ gì làm cho anh hứng thú, tiền bạc hay địa vị anh đều có, vì vậy anh cũng không muốn giúp.

Vì như vậy chỉ mình cô có lợi.

An Diệc Thành mới vừa trở lại"Hoàng Thành", Nguyễn Ngộ Minh đã dùng ánh mắt bí ẩn dõi theo anh, chỉ là An Diệc Thành cũng không muốn tò mò về hành động kì quái của người khác, trên mặt không có thái độ gì đi qua Nguyễn Ngộ Minh. Nguyễn Ngộ Minh thấy anh Tư một chút cũng không để ý tới mình, vì vậy bước tới cản An Diệc Thành lại, "Anh Tư, tối hôm qua anh đi đâu vậy?" Nói xong còn cố ý ngửi mùi trên người An Diệc Thành, "Anh Tư mùi trên người anh bây giờ với lúc trước không giống nhau, chẳng lẽ giống như mọi người nói, sau khi người đàn ông có phụ nữ, hơi thở trong cơ thể phát ra cũng khác."

An Diệc Thành mặc kệ anh, "Lầu dưới công ty đang tuyển chó dẫn đường có hứng thú thì đi xem một chút đi."

Nguyễn Ngộ Minh đang muốn phản bác, lầu dưới "Hoàng Thành" làm gì có công ty nào khác, chỉ là bịa chuyện, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, nghĩ thông suốt lời nói châm chọc của An Diệc Thành, hận nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này An Diệc Thành cũng đã đến văn phòng của An Trường Dạ, báo cáo tình hình chuyến đi công tác này với Cố Trường Dạ, để cho Cố Trường Dạ cho phương án giải quyết.

Nguyễn Ngộ Minh nhìn bóng lưng của An Diệc Thành, hừ một tiếng, anh vẫn không tin, thật sự mình không hỏi được gì. Anh thừa nhận mình hơi buồn chán, nếu không sẽ không cược với Lão Bát, anh có thể điều tra ra mẹ ruột của con trai An Diệc Thành, nếu như anh tìm ra được, Lão Bát sẽ chuyển sân chơi bowling qua cho anh quản lý. Nguyễn Ngộ Minh khẳng định mình không tham tiền, chỉ muốn có được danh tiếng này, phải cố gắng một chút, đây là vì danh dự.

Vì vậy Nguyễn Ngộ Minh vẫn chờ An Diệc Thành ra ngoài, để tiếp tục cố gắng vì danh dự của mình.

Sau khi An Diệc Thành ra ngoài, nhìn thấy Nguyễn Ngộ Minh vẫn còn ở đây, cũng không thể không khâm phục tính kiên nhẫn của Lão Thất, chỉ là ánh mắt của Lão Thất, không khỏi làm cho người ta hoảng loạn.

"Anh Tư, buổi sáng hôm qua anh đã xuống máy bay, đến buổi tối vẫn không về nhà, như vậy là không được rồi." Nguyễn Ngộ Minh quyết định sử dụng kế sách uyển chuyển, "Anh Tư, đừng hiểu lầm, em không phải muốn quản chuyện riêng của anh, mà là Tiểu Gia gọi tới hỏi anh đang ở đâu, em vì cháu thôi, đương nhiên không thể làm cháu thất vọng, nên mới chú ý tới hành tung của anh."

An Diệc Thành nhìn Lão Thất một cái, không nói.

"Anh Tư, tối hôm qua anh ở đâu vậy?" Nói ra suy đoán của mình, "Dường như hôm qua có người nhìn thấy anh và Cô Hạ ở cùng một chỗ. . . . . ."

"Cậu tò mò với sinh hoạt cá nhân của tôi, tôi nói với cậu không phải là đánh vào sự tò mò của cậu sao, cậu tiếp tục đoán đi." An Diệc Thành không nhìn lão Thất, xoay người rời đi.

Nguyễn Ngộ Minh nhìn chằm chằm bóng lưng An Diệc Thành, "Em đặc biệt nhờ anh đánh vào sự tò mò của em, em xin anh đánh em đi, đánh em nhanh lên, có được không?" lầm bầm lầu bầu lời quái dị.

Sau khi An Diệc Thành xử lý tốt chuyện của mình ở công ty, liền rời đi. Anh tự mình lái xe đến trường tiểu học trọng điểm; bây giờ, giờ tan học của trường tiểu học so với mấy năm trước sớm hơn rất nhiều, đã có rất nhiều phụ huynh đứng trước trường. Học sinh đều mặc đồng phục giống nhau, được cô giáo dẫn ra cổng trường. An Diệc Thành dừng xe ở khá xa, lúc tan học, xe quá nhiều, ngăn trước cửa trường học.

Anh đợi một lát, bạn nhỏ An Minh Gia băng qua lối đi bộ, đến gần xe cha. An Minh Gia mở to hai mắt nhìn người bên trong xe, xác nhận là cha mình, hài lòng mở cửa xe, ngồi xuống.

An Diệc Thành liếc mắt nhìn cặp sách to của con mình, giống như thường ngày hỏi việc học ở trường của con. An Diệc Thành đối với con mình không cưng chiều, từ lúc bắt đầu học kỳ, thì đã để bé một mình tự đi xe buýt về nhà, chỉ khi nào An Diệc Thành có thời gian rảnh mới lái xe đón bé, mà An Minh Gia biết cha mình sẽ dừng xe ở đó, khi không nhìn thấy xe, thì ngoan ngoãn ngồi xe buýt tự mình về nhà.


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .